Không phải mọi vết thương đều có thể nhìn thấy. Một số nằm sâu trong thân thể, trong ký ức, trong sự im lặng kéo dài nhiều năm. Chúng không biến mất. Chúng trở thành một phần của cơ thể – như da, như hơi thở và đôi khi ta bước đi mà không nhận ra mình đang mang theo điều gì.
“Bước Đi Trong Sương” là hành trình đi qua những vùng mờ của cuộc sống – nơi ký ức và thực tại, thân xác và tinh thần, tổn thương và tái sinh đan xen như sương mù. Không có biên giới rõ ràng. Không có cứu rỗi rõ ràng. Chỉ có sự hiện diện dai dẳng của nỗi đau, và cách con người tiếp tục tồn tại cùng nó.
Chấn thương không chỉ là sự kiện, mà là thứ định hình cách con người tiếp tục sống sau đó.
Không còn rõ ranh giới giữa điều đã qua và điều vẫn còn ở lại.
Chỉ có trạng thái mơ hồ, nơi ta vẫn bước tiếp – nhưng mang theo những vết không tên.
Tôi làm việc với vải,rễ cây và đất – những chất liệu vừa mềm yếu vừa kiên cường. Có lúc chúng che đậy, bảo vệ, có lúc phơi bày. Có khi là dấu vết, nơi chốn, có khi là gốc rễ, có lúc là phần đã vỡ vụn. Mỗi tác phẩm là một bề mặt căng thẳng giữa thô ráp và sáng rực, giữa sự hỗn độn của xúc cảm và cơn tĩnh lặng tạm thời. Tất cả đều mang trong mình một dạng vết thương – không lặp lại, không phô bày, nhưng tồn tại
Không có gì để gọi tên
Không có nỗi đau nào hoàn toàn được xóa bỏ.
Chúng vẫn ở đó, chỉ mờ đi
Và ta vẫn bước tiếp.